
𝘾𝒐̂ 𝑩𝙚́ 𝘽𝒂́𝙣 𝘽𝒂́𝙣𝒉 𝑴𝙮̀ 𝙏𝒓𝙤̛̉ 𝙏𝒉𝙖̀𝒏𝙝 𝙏𝒉𝙪̉ 𝙆𝒉𝙤𝒂 Đ𝙖̂̀𝒖 𝑽𝙖̀𝒐, 𝙏𝒉𝙪̉ 𝙆𝒉𝙤𝒂 Đ𝙖̂̀𝒖 𝑹𝙖… 𝑽𝙖̀ 𝙌𝒖𝙖𝒚 𝑳𝙖̣𝒊 𝑩𝙖́𝒏 𝑩𝙖́𝒏𝙝 𝙈𝒚̀
Giữa thành phố Hà Nội náo nhiệt, dưới cái nắng gắt và những cơn mưa tầm tã, có một cô bé nhỏ thó, với đôi tay lấm lem và ánh mắt trong veo, ngày ngày đẩy xe bánh mỳ theo mẹ đi khắp ngõ phố.
Mỗi ổ bánh trao đi, là một lần cô bé gửi gắm vào đó những ước mơ âm thầm. Không ai chú ý đến đứa trẻ ấy — ngoài chiếc xe cũ kỹ, ngoài giọng rao khản đặc trong gió. Nhưng ít ai biết, giữa những tiếng còi xe ồn ã và mùi khói bụi mịt mù, cô bé ấy đang âm thầm vẽ nên một giấc mơ mà không ai dám tin: 𝒄𝒉𝒊𝒏𝒉 𝒑𝒉𝒖̣𝒄 𝒕𝒓𝒊 𝒕𝒉𝒖̛́𝒄 𝒃𝒂̆̀𝒏𝒈 đ𝒐̂𝒊 𝒄𝒉𝒂̂𝒏 𝒕𝒓𝒂̂̀𝒏.
Hết bán, My ( tên nhân vật đã được thay đổi ) lại ngồi xuống vỉa hè, trải sách ra học bên ánh đèn đường. Có ngày sách ướt mưa, có ngày gió thổi bay mất cả tập bài tập, nhưng cô bé chưa từng than vãn. Bởi vì My hiểu: 𝒏𝒖̛𝒐̛́𝒄 𝒎𝒂̆́𝒕 𝒔𝒆̃ 𝒄𝒉𝒊̉ 𝒕𝒓𝒐̂𝒊 đ𝒊, 𝒄𝒐̀𝒏 𝒕𝒓𝒊 𝒕𝒉𝒖̛́𝒄 𝒔𝒆̃ 𝒐̛̉ 𝒍𝒂̣𝒊.
Năm ấy, khi tất cả còn đang ngủ quên trong những giấc mơ dễ dãi, năm 2013 My đã trở thành 𝒕𝒉𝒖̉ 𝒌𝒉𝒐𝒂 đ𝒂̂̀𝒖 𝒗𝒂̀𝒐 của một ngôi trường đại học kinh tế X danh giá bậc nhất Hà Nội. Cô bé bán bánh mỳ năm nào đã viết nên một kỳ tích làm rúng động cả khu phố nhỏ.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu.
Giữa những ngày tháng giảng đường với bao cám dỗ và mệt mỏi, My vẫn giữ vững lời hứa với chính mình:”𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐩𝐡𝐞́𝐩 𝐠𝐮̣𝐜 𝐧𝐠𝐚̃ 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐯𝐢̀ 𝐦𝐞̣̂𝐭 𝐦𝐨̉𝐢. 𝐁𝐨̛̉𝐢 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝐱𝐮̛𝐚, 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 đ𝐚̂𝐮 𝐜𝐨́ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐪𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐦𝐞̣̂𝐭 𝐦𝐨̉𝐢?”
4 năm sau, năm 2017 My một lần nữa khiến tất cả nghẹn ngào khi bước lên bục danh dự, nhận tấm bằng 𝐭𝐡𝐮̉ 𝐤𝐡𝐨𝐚 𝐭𝐨̂́𝐭 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̣̂𝐩, trong tiếng vỗ tay vang dội.
Cơ hội trải rộng. Thư mời làm việc từ những tập đoàn lớn ào đến như sóng. Mức lương trăm triệu. Văn phòng chọc trời.
Nhưng My từ chối.
Cô quay về nơi mọi thứ bắt đầu: chiếc xe bánh mỳ cũ kỹ, góc phố ngày xưa. Nhưng lần này, My không quay về trong sự nghèo đói, mà mang theo một giấc mơ lớn hơn gấp ngàn lần.
My lập nên chuỗi cửa hàng “Bánh Mỳ Yêu Thương” — nơi mỗi ổ bánh không chỉ để ăn no, mà còn để ươm mầm hi vọng. Cô tuyển những đứa trẻ từng giống mình: nghèo đói, bị xem thường, thiếu cơ hội. Cô dạy chúng nướng bánh, bán hàng, học chữ, học làm người.
My nói:
“𝐓𝐨̂𝐢 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐚𝐲 𝐥𝐚̣𝐢 đ𝐞̂̉ 𝐛𝐚́𝐧 𝐛𝐚́𝐧𝐡 𝐦𝐲̀. 𝐓𝐨̂𝐢 𝐪𝐮𝐚𝐲 𝐥𝐚̣𝐢 đ𝐞̂̉ 𝐛𝐚́𝐧 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐧𝐢𝐞̂̀𝐦 𝐭𝐢𝐧: 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐛𝐚̂́𝐭 𝐤𝐲̀ 𝐚𝐢 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂̉ 𝐛𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐫𝐚 𝐤𝐡𝐨̉𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐢̣𝐜𝐡 𝐜𝐚̉𝐧𝐡, 𝐧𝐞̂́𝐮 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐪𝐮𝐞̂𝐧 𝐥𝐲́ 𝐝𝐨 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐛𝐚̆́𝐭 đ𝐚̂̀𝐮.”
Ngày khai trương, giữa những bó hoa và lời chúc tụng, cô bé ngày xưa — giờ đã là một người phụ nữ mạnh mẽ — đứng lặng lẽ dưới ánh nắng chiều. Ánh mắt cô vẫn trong veo như ngày cũ, nhưng giờ đây, trong ánh mắt ấy không chỉ có ước mơ cho riêng mình, mà còn có ước mơ cho hàng trăm, hàng ngàn cuộc đời khác.
Bởi vì, như My đã chứng minh:
𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐜𝐨𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐧𝐚̀𝐨 𝐭𝐫𝐚̉𝐢 đ𝐚̂̀𝐲 𝐡𝐨𝐚 𝐡𝐨̂̀𝐧𝐠. 𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨́ đ𝐨̂𝐢 𝐜𝐡𝐚̂𝐧 𝐧𝐚̀𝐨, 𝐧𝐞̂́𝐮 𝐤𝐢𝐞̂𝐧 𝐜𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐛𝐮̛𝐨̛́𝐜 đ𝐢, 𝐦𝐚̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐢̀𝐦 𝐭𝐡𝐚̂́𝐲 𝐚́𝐧𝐡 𝐬𝐚́𝐧𝐠.